Năm 2016, lúc đó Bố vẫn đang dùi mài kinh sử ở tầng thứ hai (Năm 2 Đại học Bà Rịa – Vũng Tàu) và rất là nhớ Nô.
Bố gọi về cho Ông Nội, bảo là muốn đón Nô vào Vũng Tàu với bố chứ Bố nhớ quá. Ông Nội sụt sùi bảo muốn để Nô ở nhà cho tới khi Bố học xong rồi Bố đón đi cho đỡ vất vả, nhưng mà thấy Bố nhớ Nô quá, nên Ông Nội bảo: Thôi, nếu con nhớ cháu quá thì con đón cháu vào đó.
Thế rồi bố về đón Nô vào.
Hôm Nô đi, Ông nội chở hai bố con lên chân cầu Bo mới để đón xe ra sân bay Cát Bi bay vào Sài Gòn rồi mới từ Sài Gòn bắt xe khách về Vũng Tàu.
Ngồi sau xe ông chở, Bố suy nghĩ miên man lắm. Nô chắc cũng hiểu chuyện nên không nói gì. Vẫn rất hồn nhiên và vui vẻ!
Nô thích đi máy bay!
Bố vẫn nhớ cái hôm đó như in.
Chân Nô bị té đau là vì mấy hôm trước Ông đón Nô đi học về rồi có ai đó phi từ trong ngõ ra, thế là hai ông cháu bị té. Ông lạ lắm, té ngã đau nhưng không bao giờ cho bố chở đi khám. Nhìn chân Nô, bố vừa thương lại vừa giận
Lên tới Chân cầu Bo, bố đặt Nô xuống để Nô chạy nhảy rồi nói chuyện với ông Nội.

Bố thi thoảng cứ giấu bà, đưa riêng cho Ông nội một ít tiền để ông tiêu vào những công việc vì Bố biết là Ông chẳng bao giờ giữ tiền cả. Đi làm về được đồng nào là Ông đưa hết cho Bà. Hôm đó cũng thế, Bố đưa cho Ông một ít tiền để ông đổ xăng với ăn sáng. Còn dặn thêm là Ông có uống rượu thì mua ít rượu ngon ngon để uống.
Lúc Nô bước lên xe, Ông nội rưng rưng nước mắt đứng nhìn cho tới khi chuyến xe đi khuất, có lẽ ông mới quay về.
Nô đi xe ngoan lắm, nhưng mất 1 tuần sau đó Nô nhớ Ông bà, tối nào cũng bắt bố gọi về cho Ông bà.
Tối đầu tiên, Nô khóc đến nửa đêm vì nhớ Ông. Sáng hôm sau, Nô cũng nhớ ông vì sáng nào Nô thức dậy, Ông cũng từ ngoài ruộng chạy về, Ôm nô vào lòng rồi thủ thỉ nói chuyện.
Ông có thói quen uống rượu buổi sáng. Ông ít đi ăn sáng, chỉ làm quả ổi hay quả chuối xanh. Có Nô thì ông luộc thêm 2 quả trứng rồi 2 ông cháu ngồi ăn và nói chuyện.
Bố về nhà, sáng bố dậy trễ nhưng thực ra bố cứ nằm nghe tiếng bước chân và hai ông cháu nói chuyện. Nó yên bình đến lạ.
Mấy ngày đầu Nô ở Vũng Tàu, đa phần là Nô ở trong nhà Bóng vì cứ hở ra là Nô lại nhớ nhà. Nên bố phải đưa Nô đi nhà bóng.
Vào nhà Bóng, cái gì Nô cũng bỡ ngỡ và cái duy nhất mà Nô chơi trong mấy hôm liền đó chính là cái xe này.
Nô chẳng dám động vào cái gì. Không chơi bóng, không leo trèo, chỉ chơi với cái xe. Nô rất là hài hước, Nô cứ bỏ xe ra một tí để đi lấy cái khác thì mắt cứ phải chằm chằm nhìn lại vì sợ bạn khác lấy mất xe.
Một thế giới hoàn toàn khác đang ở ngay hiện tại của Nô, khác với quê Thái Bình, khác nhiều lắm.
Nhiều xe hơn, nhiều nhà cao tầng hơn, bữa cơm đầy hơn nhưng vắng Ông Bà.

Ảnh phía trên là Bố chụp Nô đang chơi với xe lúc Nô mới vào Vũng Tàu!
Giờ Nô lớn lắm rồi, Bố gửi Ảnh cho Nô xem, Nô còn biết gửi Sticker dễ thương âu yếm nữa!
Pingback: Câu Chuyện Cuối Tuần: Cả Nhà Tập GYM